Thứ Ba, 26 tháng 2, 2013

Em muốn nói với anh một điều......


EM XIN LỖI...VÌ ĐÃ BƯỚC VÀO CON ĐƯỜNG MÀ ANH ĐANG ĐI, ĐỂ ANH PHẢI DỪNG  1 MỘT KHOẢNG THỜI GIAN ĐỂ TRÒ CHUYỆN VỚI EM.....

Sory That I Love you

Cảm ơn Anh đã ở bên cạnh Em, trong lúc Em cần Anh nhất...cảm ơn Anh luôn suy nghĩ cho Em, dành cho Em những gì tốt nhất của Anh....





Người ta là vợ - chồng rồi sẽ thành tri kỷ, chúng mình không thể là vợ - chồng nhưng cũng vẫn là tri kỷ của nhau, Anh nhé....vì Em muốn Anh sẽ luôn luôn là người lắng nghe những tâm tư của Em...chỉ thế thôi ...Anh nhé....

Thứ Ba, 19 tháng 2, 2013

Chỉ cần được thấy người cười vui - Bởi vì không thể quên - Những gì còn sót lại...


Bởi vì không thể quên
nên ta hiểu cảm giác của cả triệu người trên thế gian
đã từng yêu ai đó hơn chính bản thân mình!

Những tháng ngày chỉ cần sống cuộc đời bình thường
nấu cho nhau một bữa ăn
mua một viên thuốc khi người kia đau ốm
hay vuốt giùm sợi tóc bay ngang tầm mắt…
nhưng ta biết chẳng dễ gì bên cạnh người được
chẳng dễ gì có thể sẻ chia…

Đã bao giờ người muốn gọi tên ta
muốn ngủ mãi trong giấc mơ mà không thức giấc
muốn chối bỏ đời sống này vì mất đi tình yêu duy nhất
muốn giọt nước mắt cuối cùng sẽ rơi trên vai ta mà không là ai khác
muốn nhìn thấy ta hơn tất cả những hi vọng trên đời…

Chúng ta đã nhiều lần chết đi dù vẫn đang tồn tại giữa bao người
khi nhìn thấy nhau nhưng không cách nào bước tới
khi lướt qua nhau và nghe rõ nhịp tim của người kia đau nhói
khi rời xa nhau mà ngay cả ánh mắt cũng không bước đi nổi
xót xa nào hơn…

Người có biết mình mắc nợ chính bản thân mình
cứ mãi loay hoay tìm cho ra một điểm tựa
không phải con người này, không phải ngôi nhà này… mà là ở nơi đó
với một vòng tay bao dung!

Ta không hề muốn sống cuộc đời của những mẫu số chung
yêu một người và lấy một người khác…
rồi tự an ủi mình miễn là có một bờ vai bên cạnh
tự an ủi mình ai cũng giống như vậy thôi???

Người vẫn giữ cho riêng mình một khoảng trời
nhưng đã chôn giấu vào tận góc tâm hồn không có ánh sáng
người không muốn nhìn lại, không muốn rơi nước mắt…
dù trái tim mỗi ngày tự nó làm mưa tuôn…

Bởi vì không thể quên
nên (không chỉ riêng) ta không thể tự tha thứ được cho chính mình!


------------------------------

Chỉ cần được thấy người cười vui 
là những khổ đau trong tim cũng sẽ gắng gượng cười...

Ta đã có tháng ngày sống như hạt sương
hạnh phúc mà không cần ai nhìn ngắm
những nỗi buồn (nếu có) đều được điểm tâm bằng môi hôn nồng ấm
mỗi ngày là một giấc mơ...

Chưa một lần chúng ta ngã giá với cuộc đời ngoài kia
yêu thương với những gì mình có được
chỉ ao ước lo toan cho một tình yêu giản dị nhất
được khóc, được cười...cùng nhau!

Nhưng ngoài kia mưa nắng cũng có niềm đau
ngoài kia một chiếc lá rơi cũng đòi quyền ấm cúng
ngoài kia một tiếng thở dài cũng thành sấm chớp vang trong lồng ngực
ngoài kia chỉ toàn là mất mát...
cho những ai muốn sống đến tận cùng...

Người bước qua ngưỡng cửa và nói lời cảm ơn
- Cảm ơn một lần gặp nhau dù không thể bước cạnh nhau mãi mãi
- Cảm ơn một cái nắm tay mà hơi ấm kia sẽ không bao giờ trở lại
- Cảm ơn nụ hôn mà lần duy nhất trong đời được tìm thấy chính mình nơi đấy
- Cảm ơn những giọt nước mắt được khóc vì niềm vui...

Người mang theo hết những hi vọng còn sót lại trong cuộc đời
tiếng Cảm ơn ấy giản đơn mà như từng vết cứa
ta đâu cần Cảm ơn vì tình yêu đó chưa bao giờ là chọn lựa
khi chúng ta sống là để cho nhau...

Có biết bao cuộc đời cần hạnh phúc để thấu hiểu khổ đau
nhưng tại sao người lại sống cho điều ngược lại
tại sao lại bất chấp bản thân mình cho quãng đời còn xa mãi
khi người biết không ai thay thế được chúng ta!

Người buông tay để chấp nhận những xót xa
thử hỏi làm sao thấy cuộc sống còn ý nghĩa
thử hỏi làm sao ta mỉm cười dù ngàn lần muốn thế
cho những lần gặp lại nhau trong đời...

Chỉ cần được thấy người cười vui
là những khổ đau trong tim cũng sẽ gắng gượng cười...
(ta chỉ biết lừa dối mình bằng suy nghĩ của một người chỉ còn lại đơn côi!)

[ Thơ Nguyễn PhongViệt]


...........................

Những gì còn sót lại trong dáng ngồi ấy chỉ là đường nét của nỗi cô đơn 
vẽ bằng hơi thở dài ngơ ngác 
làm sao hiểu con người của ngày hôm nay thật ra đâu còn gì là đơn giản 
sống một quãng đời nhiều lo toan mà lo toan nào cũng dành cho người khác
đã phải quên mất mình…

Ta cứ ngồi lặng im thế rồi sợ hãi khi nghĩ đến giây phút đứng lên
lúc trong lòng không còn gợn sóng
ta cười nói hồn nhiên ngoài kia bằng một bộ mặt lạnh lùng nhất
ta yêu thương theo cách của những người sinh ra không hề có tuyến nước mắt
ta từ chối cuộc đời ta…

Từ muôn trùng kí ức ta vẫn đủ mười ngón tay để chìa ra
nhưng rồi biết đã như người đuối sức
không thể nắm giữ dù chỉ là giản đơn như một sợi tóc
phải chờ đợi đến khi trái tim rời bỏ từng phần tình yêu trên chiếc bóng
ta mới dám nhận lại mơ ước bình thường…

Được ngồi lặng im thế, và khóc…
cho tất cả những yêu thương!

Thứ Sáu, 15 tháng 2, 2013

Thời gian và Ký ức...

Thời gian và ký ức là hai thứ tồn tại song song với nhau
Thời gian là thứ không bao giờ trở lại cho dù bạn muốn hay không và ký ức cũng vậy.
Có nhiều người định nghĩa thời gian đơn giản là những gì chúng ta cần để quên đi tất cả 
Nhưng cũng có nhiều người lại định nghĩa khác, đơn giản là thứ ta cần để viết tiếp cuôc đời này.
Và như thế thời gian cứ lặng lẽ trôi đi trong những vướn bận cuộc đời và trong suy nghĩ
Vậy ký ức nằm ở đâu trong cái thời gian dần qua đi đó ?
Ký ức nằm ở ngay đây trong tim mỗi người nhưng...
Kỷ niềm vui thì có mấy ai nhớ còn kỷ niệm buồn mấy ai quên
Phải chăng chúng ta đang tự đánh lừa mình qua từng suy nghĩ khi cố chạy theo những kỷ niệm buồn?
Để rồi những tháng ngày kia qua đi trong từng suy nghĩ mà chính ta cũng không biết mình ở đâu trong đó.
Và rồi vết mực kia cứ chảy dài cùng năm tháng khiến chúng ta quên đi mọi thứ tốt đẹp xung quanh ta?
Chúng ta cố ép mình qua từng suy nghĩ gắm liền với những kỷ niệm ấy.
Cố đánh mất sự hồn nhiên của ngày nào thay bằng sự chai lì của năm tháng.
Cố gò bó mình theo nhưng khuôn khổ mà chính ta cũng không biết mình phải làm gì tiếp theo
Tôi nhớ: "Ai mà chẳng chạy theo thời gian nhưng trong sâu thẳm mỗi người thì thời gian cũng chỉ là thứ họ cần để làm hết trách nhiệm của mình trong cuộc sống mà thôi"
Suy ngẫm và cảm nhận...


Người ta viết nỗi nhớ gởi vào miền ký ức xa xôi trong sâu thẳm tâm hồn họ.
Họ cố cho nó vào một góc nhỏ của trái tim mình và chôn chặt nó trong tim mãi mãi
Nhưng..
Nỗi nhớ và ký ức kia như vô tình dày xéo tim ta nỗi ngày.
Ngày qua ngày lại tới, nỗi nhớ cứ mỗi lúc đầy theo cùng thời gian và rồi bất chợt nó bỗng vỡ ào tiếng thét của con tim.
Nhiều người sẽ nói rằng cái gì đến rồi cũng sẽ đến hay đại loại nhưng câu như "Cuộc sống không cho ta lựa chọn nào khác"
Nhưng... 
Sâu thẳm trong trái tim ho, họ luôn biết rằng còn nhiều thứ để ta sống hơn cả nỗi nhớ kia.
Và rồi bất chợt trong sự vỡ ào của con tim ấy thì cũng chính là lúc họ phải lựa chọn cho mình một con đường:
Con đưỡng cũ của nỗi nhớ và ký ức buồn theo đuổi tim họ mỗi ngày.
Con đường của những mộng mơ ta đã bỏ quên để chạy theo thứ mãi mãi không thuộc về ta.
Lựa chọn vẫn là lựa chọn và không ai khác chính họ đã lựa chọn cho mình. 
Vậy nên hãy cố lắng nghe giữa tiếng nhịp đập con tim và sự hiện hữu của hiện tại trong mỗi người.
Hạnh phúc, nụ cười không chỉ đơn giản là chúng nở trên môi của ta mỗi ngày...


Chủ Nhật, 10 tháng 2, 2013

Những ngày Tết....

Nghỉ tết thì lao đầu vào khóa luận, nhưng cầm tài liệu lên đọc chừng 30' thì lại bùn ngủ...Cố gắng lên nào...còn chặng đường dài ở phía trước.
Dọn dẹp nhà cửa ngày tết..mệt thì mệt thật...nhưng hưởng thành quả do công sức mình làm thì thật là thích thú..hihi
Tự nhiên ngồi nhớ lại câu nói của những người bạn trong 1 lần nói chuyện:
- Chụp hình thì phải đợi Tuyền cười rồi mới được chụp đấy nhé.
- Tuyền thì có bao giờ không cười...
Thôi thì chụp 1 tấm hình không cười xem thế nào....Haiz...
Nhìn cũng không đến nỗi nào...nhưng cười lên thì dễ thương hơn nhỉ...=.=

Thứ Sáu, 1 tháng 2, 2013

Nghe Em nói....này Anh.....

Nghe em nói, này anh!

Ngày em nói với anh: Đừng đi!
Là bởi thực lòng em rất cần anh – lúc đó.
Cho tim yêu bé nhỏ
Cho kẻ hành khất cả đời đi tìm kiếm thương yêu
Nghe em nói, này anh!

Ngày em nói với anh: Hãy cứ đi – Nhưng nhớ quay về – Em sẽ đợi.
Là bởi thực lòng em vẫn muốn có anh cho ngày tháng rộng dài
Cho những buổi sáng em thức dậy bên cạnh anh – người đàn ông của riêng em
Vầ chúng ta – sẽ lại cuốn riết vào nhau trong những yêu thương chưa bao giờ thôi ồn ã
Để nếu có đi đâu xa, em vẫn luôn tin rằng anh biết có em luôn chờ đợi anh trở về
Thương yêu lấy anh và cố gắng cho anh
Là Em – Nhỏ bé.

Ngày em nói với anh: Dù thế nào em vẫn yêu anh.
Là bởi thực lòng em biết ta đã thuộc về nhau trong chính giây phút đó
Dáng người bé nhỏ
Mắt ướt môi mềm
Và sự ích kỉ hờn ghen
Chỉ là để lại được rất đàn bà trong những tháng ngày của anh
Riêng anh thôi!


Em. Chắc chắn là vẫn ở đó thôi anh – chẳng bao giờ đi đâu xa cả...

...........................

Rời vòng tay em anh vẫn có nơi để quay trở về
Còn rời xa anh em biết đi đâu cho vơi nỗi đau....


-ST-